Trong lúc chờ chủ thread biên tiếp câu chuyện, em cũng góp vài lời về những chú bộ đội, mà ngày thiếu niên em có dịp chứng kiến.
Vì có chút văn nghệ, văn gừng, nên em hay được bám càng các chị, các cô đi tập văn nghệ. Chuẩn bị cho Ngày thành lập Sư đoàn, cũng là để thắm thiết tình quân - dân, nên chỗ nhà em ở, và một đơn vị có kết nghĩa với nhau. Hàng năm, sau những ngày diễn tập ở thao trường, các chú có năng khiếu, sẽ được ở "nhà" để ca hát, cùng các chị xinh xinh ở quê em.
Các chú í vui ra mặt, hôm nào cũng ngóng đội kết nghĩa xuống để cầm tay diễn tập theo một vở kịch, hát hành khúc hay chỉ là trêu đùa cho tạm quên những ngày xa nhà. Mà nhà đâu có gần, tuyền ở Nghệ An, Thanh Hoá, Nghệ Tĩnh,...xa chết đi được, hihi.
Cái giai thoại í ới các cô gái trẻ thì nhiều, ngồi nghe các anh Đại đội trưởng kể những lần trêu gái bị phạt, thì cả ngày không hết. Nhưng xách bao tải đi cắt cỏ, vớt bèo cho lợn (tự nuôi trong đơn vị) mang đồ đi lấy cơm ở nhà Tiểu đoàn, mà đi qua Phòng văn nghệ, liếc gái với lả lơi thì các chú í xứng danh đứng đầu bảng. Cả một đơn vị, toàn đàn ông, nên nhìn thấy đàn bà, con gái là huých nhau buông lời tán tỉnh, kiểu "muốn ăn gắp bỏ cho người" là rất hay gặp.
Quê em ngày đó, các cô gái đang độ tuổi xuân thì khá nhiều, nhưng nổi lên là vài ba cô có nhan sắc nổi trội hơn cả. Trong đó có một cô tên H. Cô H vừa hát hay, múa dẻo, dáng người lại đẹp. Giọng nói thì nhẹ nhàng, tóc đen dài ngang lưng. Trai làng nhiều anh si mê như điếu đổ. Mà cũng tài cơ, họ hàng nhà cô, từ bà ngoại, mẹ cô, chị em gái, ai cũng ăn nói nhỏ nhẹ. Trời cho cô nhan sắc, nhưng cũng lại đa đoan. Đi tập văn nghệ, nghe mọi người nói, hai người cảm mến rồi yêu nhau từ ngày đó. Sau này, ra quân, anh công tác trên Sư đoàn, cô lầm lũi về làng và mãi sau này, lấy một người chồng rồi hai người chia tay...
Anh (bộ đội) thành danh trên con đường sự nghiệp, còn cô, dù nhan sắc không còn như ngày trẻ, nhưng hôm em trở về quê, gặp lại, thì thấy cô vẫn còn đẹp. Vẻ đẹp của phụ nữ trải qua những biến cố, và đằm mình hơn. Vẫn giọng nói nhẹ nhàng, cô chỉ cười buồn khi nhắc lại chuyện cũ. Em hỏi:
- Cô còn nhớ chú ấy không?
- Cô làm sao quên được.
- Sao cô không đi bước nữa?
- Yêu rồi thì sao mà đi được hả cháu. Các cháu còn trẻ nên nghĩ mọi chuyện đơn giản. Thế hệ như cô, yêu có phải dễ quên thế đâu.
- !!!
Em á khẩu. Giờ kiếm người chung tình như cô ấy, thật hiếm,

. Em nghe nói, giờ hai người, hình như vẫn lại qua...